Sự phát triển của cả thành phố rộng lớn này đều chỉ do bàn tay con người vun đắp. – Hadan Gula thành thật trả lời. Hẳn các bạn còn nhớ khoảng thời gian tôi đang là một người thợ khắc chữ trên những tấm thẻ đất sét với tiền công ba cắc bạc mỗi ngày.
- Khi còn trẻ, tôi đã từng học cách làm yên ngựa. Ông hết sức mừng rỡ, vì từ đây ông ta đã có những đồng tiền riêng của mình. Con nên làm công việc mà đáng lẽ ra cha phải làm khi ở vào độ tuổi của con.
Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa đốt bằng những bụi cây khô ở sa mạc, những gương mặt rám nắng ánh lên một niềm thích thú trước câu hỏi của ông già Kalabab thông thái. Mặc dù vậy, mỗi năm của cải của ông vẫn không ngừng gia tăng khiến Arkad ngày càng giàu có hơn. Và tôi cũng ý thức được rằng, cho dù có khí giới hay phương tiện để trốn, chưa chắc tôi thoát khỏi sự truy lùng của họ.
Trước đây, tôi nghĩ rằng nó là điều mà ai cũng mong ước và nó có thể xảy ra không cần bất cứ sự nỗ lực nào của con người. Nếu tinh mắt, cháu có thể nhìn thấy làn khói bốc lên từ ngọn lửa vĩnh cửu ở trên đỉnh nóc của nó. Ông thừa khả năng giúp cho những người quyết tâm làm việc siêng năng, tự lập và có ý chí tiến thủ trở nên giàu có; nhưng đối với chàng trai này, muốn tác động để làm thay đổi cách suy nghĩ của anh ta là một điều hết sức khó khăn.
Khi họ tiến vào cổng, những người lính gác cổng liền giậm mạnh gót chân và kính cẩn chào Sharru Nada, một công dân danh dự của vương quốc. Cuộc hành trình từ Damacus thật dài ngày với rất nhiều gian truân trong sa mạc đã không làm ông băn khoăn. - Kính thưa ông! - Người nông dân nói với tôi.
Bởi vì, công việc là người bạn tốt nhất mà tôi từng biết. Thật ra, vàng chỉ dành cho những người nào biết quy luật của nó và tôn trọng các quy luật đó. Một cách khác là mua nhà cửa và đất đai.
Vì thế, tôi rất hứng khởi trước lời đề nghị đó và thương lượng ngay với người nông dân. Nếu cháu muốn trở thành một người giàu có, thì cháu phải làm sao cho bất kỳ đồng tiền nào của cháu cũng phải tạo ra lợi nhuận, làm cho cháu giàu lên, giàu lên mãi như ý cháu muốn. - Anh đã gợi ý cho chúng ta một đề tài thảo luận rất hay.
Ông hết sức mừng rỡ, vì từ đây ông ta đã có những đồng tiền riêng của mình. Rồi cháu hãy hình dung ra từng đoàn người bước xuống những hố đất sâu, xúc đầy một giỏ đất rồi vác lên vai, trèo lên thành hố trơn trượt để đến đắp vào bờ kênh. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi.
Do suy nghĩ như vậy nên tôi tự nhủ với mình rằng, phải cố gắng làm việc, phải nỗ lực hết mình để cuộc sống được tốt hơn. Đây là cách mà mọi người thường làm nhất, nhưng nó dễ dàng trở thành mục tiêu của những kẻ trộm. Cuối cùng, con đành phải chấm dứt việc hợp tác làm ăn chung với anh ta.
Vậy phải chăng đó là nguyên nhân khiến cho các bạn không có được những gì mà tôi đang có, cho dù điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau? – Nhưng tại sao những cảm giác thú vị như thế lại khiến anh trở thành một bức tượng buồn xo và ngồi bần thần như vậy? Bà ấy chỉ tôi tới chỗ người cho vay tiền và nhờ ông ta đưa tôi đến nhà người chủ đang sở hữu cậu.