Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác. Bạn có tự cho rằng mình hơn người ấn Độ không? Đó là quyền của bạn. tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao".
Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Đánh bài "Bridge"? Không! Không, không, không. nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho.
Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông. Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Đứa nhỏ lại còn có tật đái dầm.
Trước khi rầy nó, xin bạn đọc bức thư sau này của văn sĩ Livingstone Larnod. Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm. Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ.
Ráng vạch rõ trong đầu mục đích bạn muốn đạt và thẳng tiến tới lý tưởng đó. Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt". Đây là một thí dụ khác.
Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư. ", "Hiểu rõ lòng người như các ngài, chắc các ngài sẽ dễ dàng thấy ý nghĩa của những hành vi đó. Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.
Zoroastre đã dạy quy tắc đó cho dân Ba Tư thờ thần lửa. Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Shakespeare (một thi hào nước Anh) nói: "Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả".
Và, tức thì, không kịp nghĩ ngợi gì hết, tôi đã thấy tôi ngồi vào hội, lần đó là lần thứ nhất trong đời tôi. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách.
Lúc đó, đại tá có la lên: "Thưa Tổng thống, thì chính tôi đã khuyên Ngài như vậy không?". Bạn cho rằng tôi nói quá ư? Thì đây, xin bạn nghe những lời chí lý sau này của giáo sư William James, một nhà tâm lý có lẽ có tài nhất của châu Mỹ. Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".
Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò. Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. Như vậy trong nhiều năm.