Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Lại về nhà bác ôn thi.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.
Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.
Rút kinh nghiệm nhé con. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Cũng là để thăm dò phản ứng.