Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Cảm giác như không thể lành lại được. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Thêm nữa, không có hứng thú. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Tiếng máy của mình đã tắt. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. What I fell what I know never shine through what Ive known Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Mà còn thua trắng về tài năng. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.