Caderonas

Ngủ chung với em đồng nghiệp quyến rũ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.

    Và ta bị ức chế liên tục. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.

    Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.

    Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Đó là mong muốn của cá nhân bạn.

    Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Rõ ràng phải đi trình báo.

    Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.

    Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Hoàn toàn không ngái ngủ. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.

    Phải cạo râu đi nghe chưa. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.

    Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.

    Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Chứ không phải hắn leo lên giời. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap