Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Hai khoang thiện, ác.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Đừng sa sầm mặt như thế. Đừng sa sầm mặt như thế.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp.