Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Chả phải thở than gì.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.