Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Bác hỏi: Sao con không đi học. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Ôi, thói quen của con người. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Phải có mối quan hệ. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Tôi chốt trong, không thưa. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.