Khi ông Parsons về, ông ấy nói để xét lại lời ông yêu cầu và sẽ cho hay kết quả ra sao. Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Ta phải biết khen tài đức người bạn trăm năm của ta.
Với một giọng tự nhiên, cô nói rằng điệu bộ của tôi có lẽ hơi xưa, nhưng nguyên tắc thì đúng, và muốn học những điệu mới không khó khăn chi hết. "Chúng tôi xin trung thành, ngay thẳng, lạc quan, có sáng kiến, hăng hái hợp tác, mỗi ngày làm đủ 8 giờ". Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi".
Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu. Trong mấy chục thế kỷ, các triết nhân tìm kiếm những định luật chi phối những sự giao thiệp giữa người với người và tất cả những sự tìm tòi đó đều đưa đến mỗi một quy tắc không mới mẻ gì, một quy tắc đã có từ hồi nhân loại mới có sử. Đó là nguồn gốc của cảm tình, khoan dung và hoà hảo.
Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo. Thiệt chưa từng thấy ông ta dễ dãi với công ty như vậy bao giờ.
Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. Hiện nay cháu đã trở nên một trong những thư ký hoàn toàn nhất mà tôi được biết. Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng.
Rồi tôi chỉ cho họ thấy rằng tôi đã chiều lòng họ, và tôi tin họ sẽ tận tâm báo đáp tôi trong dịp khác. "Thần đâu dám có ý đó. Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Rất giản dị: là phải có lòng ao ước thiết tha muốn tìm hiểu thêm, muốn học thêm, và một cường chí quyết bồi bổ năng lực xử thế dụng nhân của mình.
(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). Trong mấy chục thế kỷ, các triết nhân tìm kiếm những định luật chi phối những sự giao thiệp giữa người với người và tất cả những sự tìm tòi đó đều đưa đến mỗi một quy tắc không mới mẻ gì, một quy tắc đã có từ hồi nhân loại mới có sử. Vậy muốn cho người khác theo ý mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ hai sau này:
Thiếu hòa hợp trong lúc ái ân. Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết Charlesschwab, người tin cẩn của Andrew Carnegie, ông vua Thép, có một người đốc công để cho thợ làm không hết số công việc đã định. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại.
Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng. "Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi. Nghĩa là: Đừng tranh biện với người khác, dù người đó là khách hàng, hay là bạn trăm năm, là kẻ thù của mình.
Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác. Phải mất nhiều năm, không kể cả ngàn mỹ kim vào những vụ thất bại, tôi mới hiểu được rằng tranh biện hoàn toàn vô ích. Ngôn ngữ ông thiệt lịch sự: ông cho tôi cảm tưởng rằng nếu tôi chịu nhận vinh dự lớn đó, thì tức là ban cho ông một đặc ân".