Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần thiết và không có ý nghĩa gì cả. Phái nữ cũng bận tâm về nó. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết mặt chú rể đấy.
Hãy bắt chước phong cách của tổng thống Coolidge: lời ít ý nhiều. Anh là người hăng hái nhiệt tình hơn hẳn những ứng viên khác. Với Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người thật của anh.
Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ). Nhưng ở nơi công cộng, nếu quý cô bỗng dưng ngẫu hứng, đơn thương độc mã đến bên một chàng bảnh trai (chưa hề quen biết) để bắt chuyện thì phải hết sức khéo léo, nếu không muốn bị chê là mất duyên con gái. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên rằng anh nói khó nghe như thế nào.
Đó chính là những con sâu làm rầu… bài diễn văn của bạn. Đơn giản nhưng hài hòa. Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena.
Ngay lúc đó thì chàng trai MC thứ nhất đuổi kịp tôi và đập cửa xe rầm rầm. Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không? Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập.
Còn bây giờ, đừng gọi bác sĩ tâm thần đến khám cho tôi khi tôi mách với bạn cách thức thứ ba này nhé. Tôi sẽ không nói về truyền hình và tôi cũng sẽ không nói về thu nhập của các ngành thể thao này nọ. Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú.
Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language). Hãy chia sẻ với họ những suy tư của bạn về mọi thứ và đón nhận lấy những lời khuyên của họ. Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?.
Lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, tôi thấy Jim ngồi lên ghế bành còn té lên té xuống. Vòng đua thứ ba diễn ra không có gì thay đổi. Một lần, chúng tôi hợp tác với tờ báo Miam Herald thực hiện chương trình phỏng vấn anh chiến sĩ không quân xuất sắc sống tại Miami (xin được phép giấu tên theo ý muốn của anh).
Al Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích.
Yếu tố này đặc biệt quan trọng khi xuất hiện trên truyền hình, vì bạn đang thể hiện chính mình chớ không phải cho ai khác. Ống kính quay phim không gây cho tôi nhiều áp lực. Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ!