Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Tự dưng mẹ lại ra giá.
Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Phải hết sức giữ gìn. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Mua để đến những giờ bỏ học. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.