Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Ông lão giật thót mình: Ấm! Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Nên cháu mới dám cãi như thế.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Nhưng mọi người thì khác. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…