Vậy, mình có nên thề là sẽ không bao giờ ôm không? bạn tự hỏi. Cặp vợ chồng đó sẽ ly thân. Mình sẽ chết trong một vụ đâm máy bay đây.
Vì vậy tôi cứ vô tư nói những điều ngu ngốc và rồi im lặng trong suốt thời gian còn lại của cuộc trò chuyện để tự hỏi liệu những người khác có nghĩ là mình ngu ngốc không. MẸO NHỎ #18 Hãy nói lời tạm biệt to như khi bạn nói lời chào Gakuto rời mắt khỏi tấm danh thiếp của tôi, và chúng tôi tiếp tục nói chuyện một cách gần như miễn cưỡng.
Câu châm ngôn khi gặp gỡ một người nào đó trong công việc và tình yêu là, Hãy nghe chăm chú hơn một chút, nhưng đừng quá chăm chú. Cháu đang đùa đấy à, Jonathan! Con người có thể đánh lừa cảm xúc của họ. Nào không còn gì để nói nữa nhỉ? Bạn nghĩ những người phát tán thư quảng cáo sẽ chú ý đoc những chi tiết trong tin nhắn thông báo không có mặt ở văn phòng của bạn và nói, Ôi, chán thật, Roberta, bạn không muốn chúng tôi liên lạc với bạn nữa à? Được thôi, chúng tôi sẽ xóa bạn khỏi danh sách của chúng tôi.
Vài tuần sau, tôi đã kể câu chuyện của Ann cho con trai một người bạn của tôi. Khi tôi bỏ máy xuống, liệu tôi có tín nhiệm năng lực của Samir không? Không có cách nào khác! Não Phải của tôi đang hỏi não trái, Ôi, sao anh ta không viết số điện thoại là thế quái nào nhỉ? Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không phán đoán được cảm xúc của khán giả và họ đã không hiểu một số từ được coi là đao to búa lớn của tôi.
Chẳng hạn, một người nào đó hỏi bạn, Bạn đi làm bằng xe buýt có mất nhiều thời gian không? Hai người đàn ông này, ông nói với bạn, cả hai đều làm trong một công ty đa quốc gia. Nếu vị khách Không mong muốn hỏi thêm một điều gì đó, vẻ khó chịu không được bộc lộ sẽ treo lơ lửng trước trán bạn.
• Nhận thức được tình huống hiện tại: Tất nhiên, bà ấy biết rằng bà ấy đang phỏng vấn bạn về công việc. Tôi vẫn âm thầm đau khổ khi sờ đến nhưng tờ tạp chí danh tiếng trong phòng khám răng của tôi và nhìn những nơi nghỉ ngơi xa lạ mà tôi không bao giờ có đủ tiền để đến đó. Vẻ điềm tĩnh của cô ấy đã cứu tôi không bị xấu hổ.
Đương nhiên, để họ cảm thấy rằng sự chấp thuận của bạn đúng là một giải thưởng dành cho họ, bạn phải tỏ ra là một người tự tin như thể đang ở vị trí cao hơn người đó. Phụ nữ thường tranh cãi đó chỉ là cách lịch sự để xử lý tình huống. Cô ấy mở đầu bằng cách nói, Có lẽ câu hỏi này đã được trả lời khi bắt đầu cuộc họp, nhưng tôi đã bỏ lỡ.
Cách đây vài năm, tôi nhận chăm sóc hai đứa cháu nhỏ của tôi trong một tuần khi bố mẹ chúng đi hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời mà họ mong đợi từ lâu. Ừ, chắc thế, một gã nói một cách mỉa mai. Bạn lặp lại tương tự, và cứ tiếp tục như vậy.
Người Nhật có thể không hay tự ái với mọi người, nhưng họ rất thận trọng với tấm danh thiếp. Họ có thể trò chuyện sôi nổi rất lâu với những người mà họ vừa gặp một cách dễ dàng. Tôi biết một người phụ nữ, người mà nhiều năm về sau, vẫn còn cảm giác buồn nôn khi đi qua bệnh viện nơi bà từng điều trị hóa học trị liệu.
Nhưng nếu bạn không liên lạc với ai đó hơn một tháng, tại sao lại cố tình gửi bưu thiếp để bạn của người ấy có thể nghĩ là bạn đang khoe khoang? Hoặc tồi tệ hơn, họ sẽ suy luận là, Hãy nhìn nơi tôi đang ở. Tất cả không phải đã mất. Điều làm tôi ngạc nhiên là kiểu khen dài lê thê này hiếm hoi biết nhường nào.