Có thể phơi phới niềm tin. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Thôi nhé, cất ngay đi.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Bố bảo: Đáng xem thật. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Tôi làm độc giả cho tôi.