Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Chẳng ai thua thiệt cả. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Có ai mất xe lại thế không.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Dù biết là tạm thời thôi. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Đi đâu cũng vất vả. Cái vực của sự hỗn độn. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.