Bỗng có cơn dông nổi lên, muốn phá tan cái lều vải của chúng tôi. Bác sĩ Thomas Hyslop, cai quản một nhà thương điên, đã chú trọng vào điểm ấy trong bài diễn văntrước Anh quốc Y học hội. Thử hỏi ông có bí quyết gì? Mỗi sáng ông nằm trên giường mà làm việc cho đến 11 giờ, hoặc đọc các bản tường trình, huấn lệnh, hoặc hội nghị về những vấn đề tối quan trọng.
Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt. Bà lại phàn nàn rằng lũ con gái không bao giờ qua cáp gì cho bà hết - mà chính bà cứ ôm khư khư túi tiền của mình "để dưỡng già". Nước nguồn đã thoát khỏi đồng bằng thì còn dùng quay guồng máy xay lúa sao được nữa?"
Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm. Nó dạytôi rán đừng có làm đổ sửa, nếu có thể được; nhưng khi nó đã đổ loe loét xuống cống thì quên phứt nó đi cho rồi chuyện". Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương.
Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết. Tôi giữ chiếc còi ấy làm kỷ niệm để nhớ một người đã biết coi rẻ những chuyện lặt vặt. Vậy chiều chúa nhật đó, tôi vào thẳng trong phòng tôi, tại hội các Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Thượng Hải, lấy máy đánh chữ ra đánh:
Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu. Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H.
Charles Schwab nói với tôi có lần ông đã cứu một người giữ tiền ở ngân hàng. Tôi hoàn toàn đứng về phương diện y học mà nói vậy. Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy.
Khi ta không có một căn bản chắc chắn, thì sao có thể hy vọng tính toán, suy nghĩ kỹ về một vấn đề được? Nếu hết thảy những người làm ăn học được bài ấy thì con số người chết vì bệnh huyết áp đang quá tăng, chỉ hôm trước hôm sau sẽ giảm liền. Vì vậy ông không thể dùng những sách khô khan của nhà trường để dạy, đành phải kiếm nhiều thí dụ thực tế kể cho học sinh để cho họ mê man nghe từ đầu giờ đến cuối giờ.
Tôi được biết chuyện của cô vì tôi đã. A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh. Sau bà mở phòng cố vấn tư, để giúp những người lo lắng mất ăn mất ngủ vì kiếm chẳng đủ ăn.
Sách bán vẫn không được thật chạy. Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút. Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?".
Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của người, bạn có thể tưởng tượng được người như vậy mà chán chường hoặc ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không. Bà nói: "Ông Carnegie, tôi thuật cho ông nghe một chuyện mà từ trước tới nay tôi chưa nói, cả với nhà tôi nữa. Lần này tôi phải bàn cãi khá lâu, nhưng không vì có khách mà hoãn quyết nghị".