Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Bố mẹ con cũng buồn.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Hoặc về sau mới lí giải được. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.
Thế đã là tốt lắm rồi. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Còn lười và nhát, thì chịu. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.
Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.