Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Hai khoang thiện, ác. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Đó là một niềm an ủi.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Nhưng họ sống không bình thường. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.