Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Không không cần gì cần ai nữa. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).
Họ nào có tội tình gì. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.