Tôi bắt đầu đau bao tử từ khi phi cơ Pháp bắn liên thanh xuống miền Tân Thạnh (1946), năm sau qua Long Xuyên, để quên tình cảnh nước và nhà tôi phải trốn vào trong sách vở, nhưng viết và đọc suốt ngày thì bệnh bao tử lại nặng thêm, mà bác sĩ không biết, cứ cho là gan yếu, uống thuốc Tây, thuốc Bắc, thuốc Nam đều không hết.Nhưng mấy năm trước đây, các nhà học rán tìm xem óc người ta làm việc được bao lâu mà không thấy mệt, nghĩa là không thấy "sức làm việc kém đi".Ba tôi đã có lý khi người bảo tôi đau ốm không phải vì những hoàn cảnh ấy.Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác.Ta nên nhớ rằng lòng biết ơn là một đức tính cần phải được bồi dưỡng; vậy muốn cho con cái ta có đức tính ấy, chúng ta phải làm gương cho chúng.Rồi tôi rán cải thiện nó bằng cách tận hưởng những ngày còn lại".Vậy mà chúng tôi vẫn luôn luôn bị nợ nần quấy rầy và vận xui đeo đẳng.Đó là phương thuốc rẻ nhất ở đời - mà cũng thần hiệu nhất nữa.Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác.Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.