Arkad lại hỏi người đàn ông có thân hình khá mập mạp ngồi hàng thứ tư: – Sau khi hoàn thành công việc cho ông, chúng tôi sẽ vận dụng những lời chỉ dẫn khôn ngoan của ông để làm giàu cho bản thân. – Hadan Gula quả quyết với Sharru Nada.
Đó là các bạn hãy làm đúng theo lời tôi đã gợi ý cho người buôn trứng: “Cứ mỗi lần bạn bỏ vào túi của mình mười đồng thì chỉ nên lấy ra chín đồng để tiêu xài”. Một số người khác cũng đã được bán đi trong buổi sáng hôm đó. Nhưng nếu trật, thì hẳn nhiên chúng ta thua đứt.
- Con có thể điều khiển lạc đà quỳ xuống, có thể buộc đồ đạc lên lưng nó và dẫn nó đi nhiều ngày mà không mệt. Ngày xưa, thung lũng bên dòng sông Euphrate là một vùng đất nông nghiệp có hệ thống tưới tiêu hết sức quy mô, dân cư đông đúc, nay đã trở thành vùng sa mạc khô cằn, lác đác với những bụi cây cằn cỗi, những đám cỏ dại đang đối đầu với gió cát để tồn tại. Lòng vô cùng biết ơn Dabasir, Tarkad thấm thía một điều: “Một khi đã có ý chí sắt đá, thì con người sẽ dễ dàng tìm ra được một con đường để tiến lên phía trước!”.
Tiếp theo, Arkad quay sang một học viên mà trước đó đã cho biết làm nghề buôn trứng và hỏi: - Tôi ấy à? Tôi đang làm công trong một hiệu khắc chữ. Trong khi, hai bà trẻ hơn thì cười mũi và xem tôi như một trò tiêu khiển.
Cháu nên nhớ kỹ lời ta nói, bởi vì nếu cháu bỏ qua chân lý ta sắp truyền dạy cho cháu, thì công sức suốt đêm cháu bỏ ra để hoàn thành công việc khắc chữ cũng chỉ là vô ích. Một vài tiếng xì xào ngạc nhiên nổi lên và lan dần trong đám thực khách, còn Tarkad bắt đầu chú ý lắng nghe. Theo sự sắp đặt như thế, chắc chắn rằng người chơi bao giờ cũng thua.
Thế mà bây giờ ông lại bảo, ông cháu là một nô lệ khốn khổ ở Babylon! Đó là một súc sắc có sáu mặt, chúng ta chỉ thắng khi đặt trúng một trong sáu mặt đó; vì vậy, mỗi lần gieo hột súc sắc xuống, chúng ta phải mất đến năm lần may mắn, nhưng nếu trúng thì chúng ta chỉ được chung gấp bốn lần, có nghĩa là chỉ có bốn lần thắng cược. – Kobbi mở đầu bằng một câu chào thật trang trọng – Vâng! Cầu cho cái túi của anh luôn căng phồng và anh được bận rộn nhiều hơn trong xưởng làm việc.
- Trở về Babylon, với tình cảnh nợ nần chồng chất như thế, ông đã xoay xở như thế nào, hỡi ngài Dabasir đáng kính? - Một thực khách hỏi. Cạnh lều là các kiện hàng được xếp tươm tất với những tấm vải bố chắc chắn bao bọc bên ngoài. Anh ấy đang dắt ba con lừa chất đầy rau quả đi ra chợ.
Mày cứ bán với giá hai xu một cái. Trước hết, các bạn phải học cách bảo vệ những khoản tiền nhỏ, sau đó mới có thể giữ được những khoản tiền lớn. Cháu sẽ thoải mái tiêu xài những đồng tiền của mình.
Và thế là số tiền quay về túi của tôi ngày một tăng lên rất nhiều. - Với tình trạng như thế, anh ta chỉ mất thời gian chờ đợi mà thôi. Ai mà chẳng thích những người nô lệ chăm chỉ và làm nhiều việc cho họ.
- Tôi chẳng có nổi hai đồng bạc nào để cho anh mượn, dù anh là người bạn thân nhất của tôi. - Người phụ trách đáp. Đó là một bài học khôn ngoan và rất cần thiết cho trường hợp của tôi bây giờ.