Giọng trầm thường xuất hiện. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Hôm nay chị bạn ra viện.
Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Là người thì nên thế. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.
Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Nó cùng tham gia giải với bạn.