Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Và thế là xảy ra những thảm trạng.Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.