Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.
Cũng có cớ để thôi viết. Ta không phải là tên sát nhân. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Làm một bài thơ dở để được khen. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Lúc đó, tôi trống rỗng. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Tiếng máy của mình đã tắt. Mình không bao giờ thả. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).
Cậu em kia, là một người tốt. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.